Mộ Thục Mẫn trầm ngâm một lát, chợt thở dài nói: "Chỉ có diều, cháu cũng đừng xem thường anh hai cháu! Cháu thử nghĩ lại xem, ngay từ khi nó còn rất nhỏ tuổi, đã có thể tránh thoát được những áp bức khắc nghiệt của gia tộc, ngày hôm nay được thừa kế quyền to, có thể nhận thấy nó cũng không phải người lương thiện gì, về thủ đoạn của nó, cấp bậc của con còn chưa đối kháng với nó được đâu! Còn chưa tới lúc động thủ, thì trăm ngàn lần đừng đi khiêu khích nó. Hôm nay cô và chú hai cháu, ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ nó, cháu đừng có mà manh động."
Mộ Yến Thừa gật đầu: "Cô à, cô biết mà, cháu là người không thích gây chuyện thị phi."
"Chuyện bây giờ cháu cần phải làm là, phải trở nên mạnh mẽ, phải mạnh hơn nó! Còn cô và chú hai cháu, trước tiên sẽ bắt đầu với mấy người lớn tuổi trong gia tộc trước, cố gắng thuyết phục họ. Yến Thừa, cháu là tốt nhất, cô và chú hai cháu nhất định sẽ giúp cháu một tay!"
Mộ Yến Thừa mừng rỡ, nhưng cho dù trong lòng đang mừng muốn chết, thì trên mặt vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh như cũ: "Dạ được! Cô coi trọng Yến Thừa, nhưng bây giờ Yến Thừa không dám nhận! Tuy nhiên Yến Thừa nhất định sẽ không phụ lòng khích lệ và mong đợi của cô, nhất định sẽ cố gắng. Nếu như cháu có cơ hội kế vị, nhất định sẽ làm rất tốt, để cho nhà họ Mộ càng ngày càng lớn mạnh hơn!"
"Yến Thừa, có mấy lời này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043649/chuong-2054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.