Tống Ân Nhã mất tích ly kỳ, phía nhà họ Tống đã loạn cả một đoàn.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, Tống Ân Nhã không hiểu sao liền biến mất không dấu vết.
Cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hữu Hữu làm xong bữa ăn, đã nhìn thấy Vân Thi Thi ngồi ở chỗ đó ngẩn người, đi tới, nhẹ nhàng vỗ trán một cái.
"Mẹ, đang suy nghĩ gì?"
"Ây... Không có gì." Vân Thi Thi chu môi, xoa xoa cái trán: " Đau quá."
"Con thấy mẹ đang ngẩn người, nhìn... Giống như không mấy vui vẻ."
Hữu Hữu dù sao tâm tư cẩn thận, liếc mắt liền nhìn ra được, Vân Thi Thi có chút không vui.
Vân Thi Thi lại lắc đầu, không nói.
Trong mắt của cô, Hữu Hữu chẳng qua chỉ là đứa bé, có thể biết cái gì.
Chuyện giữa người lớn với nhau, không cần ảnh hưởng đến tâm tình trẻ con.
Hữu Hữu trong lòng thở dài một tiếng.
Xem ra, cha lại làm mẹ tức giận rồi.
Cậu cảm thấy bó tay rồi.
Trong lòng cậu biết rõ, cho dù cậu cho mẹ ngàn vạn cưng chiều, dù sao cũng không chống đỡ được một câu nhu tình mật ngữ của cha.
Cậu hiểu được, mẹ rốt cuộc muốn cái gì.
Cậu lại không cho được.
Mà, chuyện giữa cha và mẹ, cậu làm bề dưới, cũng căn bản không tiện tham gia.
Tham gia sẽ chỉ làm sự việc them tồi tệ.
Chuyện hai người, vẫn là để chính bọn họ tự giải quyết.
Tuy trong lòng cậu không vui, cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043607/chuong-2033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.