Hoa Cẩm lại đoạt trước anh ta một bước, ngồi bên cạnh cô, dịu dàng ôm vai cô.
"Đừng khóc nữa..."
Anh ta nhìn cô khóc, đau lòng không thôi, căm giận bất bình thay cô.
Trên đời này, sao có thể có người kiêu căng như Mộ Nhã Triết vậy, vênh váo tự đại, coi thường chúng sinh.
Hoa Cẩm ôm lấy cô, không thèm cố kỵ, động tác như vậy sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương, mặc dù miệng vết thương vừa đau lại ngứa, khiến da đầu anh ta run lên, giờ khắc này, so với nước mắt của cô, hình như tất cả đã trở nên không đáng nhắc tới.
Anh ta không thích nước mắt của cô.
Đôi mắt xinh đẹp như vậy, rõ ràng cười rộ thì đẹp hơn.
Nhưng hôm nay, lại khóc đến sưng đỏ không chịu nổi, một chút cũng không đẹp nữa.
Hoa Cẩm ở một bên nửa đùa, nửa thật nói, "Thi Thi, em đừng khóc, em còn khóc nữa, anh cũng sẽ khóc theo."
Lời còn chưa dứt, nước mắt ấm áp đã ngã ra khỏi hốc mắt của anh ta.
Vân Thi Thi vẫn không nhúc nhích, ôm mặt, giống như không nghe thấy lời an ủi của anh ta, nước mắt làm thế nào cũng không dừng được, một chuỗi một chuỗi rơi xuống.
Hoa Cẩm không biết nên dỗ dành an ủi thế nào, đành phải bất lực ôm lấy cô, ôm cô vào lòng, mặc cho nước mắt nóng bỏng của cô, từng giọt rơi vào ngực của anh ta...
...
Trên xe.
Mẫn Vũ thật cẩn thận ngồi một bên.
Một tay Mộ Nhã Triết chống cầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043580/chuong-2019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.