"Cô ấy giết người, anh có tận mắt nhìn thấy không?"
"Không thấy."
"Vậy anh dựa vào cái gì mà cho định tội cô ấy."
"Tạm thời chưa định tội, chỉ là làm người bị tình nghi cần người bảo lãnh xử lý sau."
Cảnh sát lại lên tiếng nói, "Cô ta có giết người không, có tội không, không phải một câu nói của anh có thể quyết định!"
"Cô ấy đã được nộp tiền bảo lãnh rồi."
"Dựa theo nguyên tắc của cục cảnh sát, người bị tình nghi sau khi tìm người bảo lãnh, vẫn phải chờ cảnh sát gọi đến tùy lúc."
Nguyên tắc là nguyên tắc.
Nhưng, chưa bao giờ nói tình huống một giây trước được nộp tiền bảo lãnh, một giây sau lại bị gọi đến cục cảnh sát nhận thẩm vấn.
Chuyện này, chắc canh là có người làm khó dễ.
Mộ Nhã Triết cười lạnh, "Anh nói nguyên tắc với tôi?"
"Nguyên tắc là nguyên tắc, là nguyên tắc, thì không ai được vi phạm."
"Anh làm nhân viên cảnh sát, là ai cho anh quyền hạn như vậy?"
Viên cảnh sát ngẩng đầu lên, nhìn anh, gằn từng chữ cảnh cáo: "Anh Mộ, pháp luật nghiêm khắc, xin anh phối hợp điều tra."
Mộ Nhã Triết trêu tức cong môi, lạnh lùng cười, ánh mắt rơi lên người viên cảnh sát, nhẹ nhàng bâng quơ bật ra một câu, "Hay cho câu pháp luật uy nghiêm."
Bỗng nhiên anh hạ mắt xuống, nhẹ nhàng kéo kéo cà- vạt, tiện tay cởi chiếc cúc nơi cổ tay áo, khóe môi cong lên một đường cong không đứng đắn, nhưng không hiểu sao lại khiến người tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043558/chuong-2011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.