Vân Thi Thi mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Hoa Cẩm thống khổ thu vào trong mắt cô.
Anh ta khó khăn bò tới, đưa tay ra với cô.
"Bắt lấy tôi... Nắm tay tôi..."
Vân Thi Thi thở gấp, lắc đầu.
"Không được... Anh không bắt được tôi..."
"Tin tưởng tôi."
Hoa Cẩm ẩn nhẫn đau nhức kịch liệt, nhất quyết đưa tay: "Bắt lấy tôi..."
Vân Thi Thi chần chừ thử buông tay trái, nhưng mà buông lỏng một đốt ngón tay, thân thể liền bỗng nhiên trầm xuống, suýt nữa không thể bám mà rơi xuống.
Giờ phút này, toàn thân cô đều căng thẳng, tất cả thần kinh đều giằng co đau đớn.
Cho dù là một ngón tay nới lỏng, trọng lượng toàn thân cô sẽ mất đi trọng tâm.
Nếu buông một bàn tay ra, Hoa Cẩm không cách nào kịp thời bắt được cô, như vậy cô sẽ rơi xuống dưới.
"Hoa Cẩm, tôi còn có thể kiên trì..."
"Thi Thi, lực cánh tay của cô, căn... căn bản không kiên trì được bao lâu!"
Vẻ mặt Hoa Cẩm ngưng trọng và nghiêm túc, không còn nghiền ngẫm nói giỡn như trước: "Không tới một phút đồng hồ, cô sẽ không kiên trì nổi!"
Trong lượng của phụ nữ, căn bản là không cách nào đánh đồng với đàn ông.
Tình trạng trước mắt, cho dù là một người đàn ông, đều không thể không có bất kỳ người nào tương trợ, biến nguy thành an.
Huống chi là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt!
"Ngoan, nghe lời, tôi nhất định sẽ bắt được cô! Tin tưởng tôi, được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043522/chuong-1991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.