"Là chính nó cắt cổ tay, tổn thương tới mình! Em không nhầm, nó đã trưởng thành, là một người trưởng thành, biết phụ trách với hành vi của mình, chẳng lẽ không phải sao?"
Mộ Nhã Triết dừng một chút, trên mặt hiển hiện một luồng phản cảm: “Buổi chiều em còn có việc, cho nên, không có cách nào đi xem con bé."
"Như con bé... Nó chỉ nghe lời em! Cho dù mọi người muốn khuyên bảo cái gì, nhưng nó cũng không nghe lọt vào! Bây giờ mọi người không có biện pháp, cũng không biết nên làm như thế nào! Tục ngữ nói, cởi chuông phải do người buộc chuông, em là cái giây trong lòng nó, phải cởi lòng nó ra, em hiểu biết mà đúng không?"
Mộ Nhã Triết có chút không kiên nhẫn nhíu lông mày, trong mắt thoáng hiện sắc bén: "Tôi giống như không có cái nghĩa vụ này."
"Đúng... Em không có nghĩa vụ! Thế nhưng, lời nói đừng có tuyệt tình như vậy! Chẳng lẽ em đối với Ân Nhã, một chút tình cảm cũng không có sao? Giữa hai người đến cùng xảy ra chuyện gì, không phải tình cảm của em và Ân Nhã rất tốt sao? Tại sao bỗng nhiên mỗi người một ngả?!"
Giang Khởi Mộng gấp đến độ bó tay luống cuống, trong lòng đại loạn, hai mắt bà ta đẫm lệ nhìn Mộ Nhã Triết, đau khổ cầu khẩn.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh dần, hiển nhiên kiên nhẫn mất hết.
Giang Khởi Mộng đánh giá thần sắc của anh một chút, khẽ cắn môi, quyết tâm nói: " Em biết Ân Nhã... Thích em chứ?"
"Biết."
"Em biết?" Giang Khởi Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043442/chuong-1953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.