Cô ta đã cha ngày cha đêm không chịu ra khỏi phòng.
Đương nhiên là còn chưa hết tức giận.
Tống Vân Tích buồn bực.
Không biết tiểu tổ tông này bị cái gì, tức giận tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không chịu ra, lại giở tính tình đại tiểu thư.
Anh ta vừa mới trở về từ bộ đội, đã nghe mẹ nhắc tới chuyện này, không cần nghĩ cũng biết, lại ra ngoài bị ai chọc giận rồi.
Tống Vân Tích hỏi: "Cha ngày nay nó không hề ra khỏi cánh cửa này sao?"
"Không có. Nhưng mà... Cô ấy có mở cửa ra."
"Hồi nào?"
Người giúp việc hoảng sợ, đêm qua lúc bà gõ cửa, Tống Ân Nhã có mở cửa ra.
Nhưng vừa mở cửa, đã nhìn thấy sắc mặt cô ta vô cùng khó chịu, bà vừa mới hỏi một câu, Tống Ân Nhã lạnh lùng ném đổ hết khay thức ăn trong tay bà.
Bà bị ngã.
Nước canh còn nóng đổ lên tay bà, làm bà bị phỏng một mảng lớn trên cánh tay.
Sau đó bà bôi thuốc, băng bó lại, người giúp việc khổ sở kể.
Nhìn trên dưới gia đình nhà họ Tống, không thể nghi ngờ chỉ có mình Tống Ân Nhã là khó phục vụ nhất.
Tính khí kiêu căng, chuyện gì cũng muốn làm theo ý mình.
Không ít người giúp việc trong nhà bị khi dễ, mắng nhiếc.
Người giúp việc nhìn Tống Vân Tích, cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, như thế nào? Đã cha ngày cha đêm rồi cô chủ không có ăn cái gì, nếu còn không chịu ăn uống, e là sức khỏe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043430/chuong-1947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.