Mới đầu Vân Nghiệp Trình căn bản không có số tiền này, sau đó, vẫn là Vân Thi Thi mua.
Vân Nghiệp Trình vừa áy náy vừa cảm kích, khi Lý Cầm còn sống vô cùng hà khắc với Vân Thi Thi, mà đứa bé hiếu thuận này không nhớ chuyện trước kia, giải quyết tốt hậu quả cho bà ta, trong lòng Vân Nghiệp Trình không biết có cảm giác gì.
Vân Thi Thi lại nói: "Hận thì hận, nhưng người đã chết, con hà tất phải so đo với người đã qua đời. Cha, quý trọng người trước mắt, cha hài lòng, là tốt rồi."
"Thi Thi... Cám ơn con! Cha... Là cha có lỗi với con!"
Vân Nghiệp Trình hối hận nói không nên lời.
...
"Tổng giám đốc Vân, đã xử lý sạch sẽ rồi."
Trong điện thoại, giọng nói của Lý Hàn Lâm mịt mờ mà nặng nề, hàm nghĩa trong đó, không cần nói cũng biết.
Hữu Hữu gật gật đầu, khen một câu: "Chuyện này cháu biết rõ. Chỉ trong thời gian hai ngày, chú đã xử lý thích đáng, không thể không nói, năng lực của chú đúng là vô cùng xuất sắc!"
"Chú..." Lý Hàn Lâm ngổn ngang trong gió.
Cũng không biết nhóc con này nói như thế, cuối cùng là ca ngợi ông hay là đang hạ thấp ông.
Giống như biết người bên kia điện thoại đang yên lặng nói gì, Hữu Hữu nhàn nhạt nói: "Cháu đang khen chú."
...
Có phải người này có thuật đọc tâm rất giỏi không?
Tại sao khoảng cách xa như thế, ở trong điện thoại, cậu lại có thể đoán ra trong lòng ông đang lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043346/chuong-1905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.