Vân Thi Thi ngớ người, cô cũng nhận ra được Lý Cầm đã từng mặc bộ quần áo như thế này, áo khoác màu đỏ, quần áo đều là đồ cao cấp. Lý Cầm rất quan tâm đến cách ăn mặc, cho dù trong nhà nghèo đói thì trước giờ quần áo của bà ta đều là đồ tốt.
Đây là bộ quần áo bà ta mặc lúc hè.
Cô lờ mờ đoán ra, nếu như cỗ thi thể này thật sự là Lý Cầm, vậy thì đã sát hại từ lúc hè rồi.
"Có thể nào là trùng hợp hay không?"
Vân Thi Thi cũng cảm thấy khó có thể tin được, đưa ra một phán đoán.
"Bên này còn một số di vật khác của người bị hại, xin mời hai người tới xác nhận."
Nhân viên cảnh sát lại đổ túi di vật ra bàn, chỉ một cái: "Một chiếc đồng hồ, một ví tiền, một chiếc hoa tai, một cái nhẫn vàng, còn có một cái vòng ngọc..."
Vân Thi Thi và Vân Nghiệp Trình đi tới, Vân Nghiệp Trình run rẩy vươn tay ra, sờ sờ mấy món đồ kia, cực kỳ đau lòng hít sâu một hơi, nước mắt rơi xuống.
"Là bà ấy... Là vợ của tôi..."
Vân Nghiệp Trình thì thào, tiếng nói không rõ ràng.
Ông gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc, tin Lý Cầm đã chết ập đến quá đột ngột, khiến ông có chút mơ màng, lại hết sức đau lòng.
"Tại sao người tốt lại không thể sống được lâu chứ?"
Hiện giờ ông không hiểu được điều này.
Nhân viên cảnh sát lắc đầu, nói: "Báo cáo khám nghiệm tử thi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043315/chuong-1890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.