Hữu Hữu trợn trắng cả mắt, cậu hút một hơi coca, bỗng nhiên thần bí vươn người về trước, hạ giọng nói: "Cậu có biết, chuyện tập đoàn Cự Phong, vì sao cháu gạt mẹ không?"
"Vì sao?"
Cung Kiệt khó hiểu hỏi.
Hữu Hữu lập tức hít hít mũi, tội nghiệp nói: "Nếu để mẹ biết rõ cháu chơi súng đạn, còn buôn lậu, không đánh nát mông cháu chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Dứt lời, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, "Cho nên, cháu mới cực khổ giấu giếm đến bây giờ, mẹ còn chưa biết thân phận của cháu. Bởi vậy, trong mắt mẹ, cháu là một đứa bé ngây thơ đáng yêu, mà cũng vì, cháu sắm vai nhân vật quá tốt, nếu để cho mẹ biết cháu lén làm những chuyện này sau lưng mẹ, chắc chắn cháu sẽ bị đánh thảm!"
Cung Kiệt bội phục sát đất, "Cháu lại có thể gạt chị ấy lâu như vậy, còn chưa bị phát hiện!"
"Đó là vì kĩ xảo biểu diễn của cháu quá tốt." Hữu Hữu vô cùng tự hào.
Cung Kiệt im lặng rồi.
Anh lại một hơi uống cạn sạch rượu đỏ trong ly, hơi mất mác nói: "Chị nói cậu đã thay đổi, trở nên vô cùng độc ác, Hữu Hữu, là thật sao?"
Hữu Hữu hút coca, lại cho anh một ánh mắt, để cho anh tự lĩnh hội.
Cung Kiệt nhíu mày: "Ánh mắt này của cháu có ý gì?"
"Cháu cảm thấy mẹ nói rất đúng mà. Cậu, cậu đúng là vô cùng độc ác!" Hữu Hữu giang tay, ra vẻ vô tội nói.
"Chú độc ác chỗ nào?"
Hữu Hữu trợn mắt, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043164/chuong-1820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.