Thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chắm giống như lão hổ bị xâm phạm lãnh thổ vậy, ánh mắt lạnh băng, giết người không thấy máu!
Nhưng anh ta bị oan mà!
Xe anh ta lái là Geogre Bahrton, rất cao, vì vậy anh ta sợ Vân Thi Thi mang giày cao gót, xuống xe không vững sẽ bị té nên mới có lòng cầm tay dìu xuống.
...
Nếu như bị hiểu lầm là đang cố ý chiếm tiện nghi thì anh ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội!
Vân Thi Thi nhìn thấy Mộ Nhã Triết hơi sửng sốt một chút.
"Anh đã về rồi?"
"Lão đại!" Lục Cận Dự ngập ngừng, anh ta dù sao cũng nên giải thích một chút, có điều bộ dạng này lại giống như chột dạ vậy.
Có chút dở khóc dở cười!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn anh ta: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Giọng nói lạnh lùng vô cùng, khiến cho Lục Cận Dự không rét mà run.
Anh ta khóc mếu nói: "Bởi vì xảy ra một chút việc nên tiện đường đưa chị dâu về!"
"Chuyện gì?"
Vân Thi Thi lập tức giải thích một chút, Lục Cận Dự nhăn nhó nhìn như một con hươu con, chớp chớp mắt nhìn anh.
Mộ Nhã Triết nghe xong tiền căn hậu quả (đầu đuôi sự việc) sắc mặt mới dần hòa hoãn lại.
Lục Cận Dự thấy anh dịu xuống, lúc này mới thở ra một hơi.
"Người cũng đã đưa đến, cậu về được rồi đấy."
Mộ Nhã Triết tiến lên, nắm lấy tay Vân Thi Thi kéo lại gần, nhìn anh ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2043031/chuong-1753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.