Tương Ngọc sắc mặt khó coi hẳn lên.
Ở đây mà cô cũng dám lên mặt cãi.
Vân Thi Thi cười nói: “Cháu còn có việc, cháu đi trước, tạm biệt!”
Nói xong, cô lập tức rời đi.
Mới vừa ra khỏi cửa, Vân Thanh Miêu đã chạy từ trong phòng ngủ ra, nắm lấy cánh tay Vân Thi Thi kéo lại, hốt hoảng nói: “Thi Thi… Thi Thi! Hành lý của em đang ở trên xe chị đúng không?”
“Trên xe chị không có hành lý của em!”
Nói xong, Vân Thi Thi nhăn mặt: “Có gì không?”
“Em thiếu mất một túi hành lý, không biết nó ở đâu mất rồi!?”
Vân Cầm Lệ vừa nghe thấy liền vội vàng lên tiếng: “A, có phải cái túi hành lý màu đen không?”
“Đúng rồi!”
“Cái ví của em ở bên trong, trong ví còn 2000 tệ!”
Vân Thanh Miêu gấp đến độ muốn khóc: “Đâu chỉ có ví của em, trong đó còn có ví và quần áo của chị nữa!”
Nói xong, cô ta lo sợ như kiến bò trên chảo nóng.
“Lúc nãy khi rời khỏi nhà trọ, chị có mang theo không?”
“Không… chẳng lẽ để quên hành lý ở đó rồi?”
Vừa dứt lời, Vân Thanh Miêu năn nỉ nói: “Thi Thi à, chị có thể đưa em về nhà trọ đó để tìm hành lý không?”
Vân Thi Thi nói: “Chị có việc rồi!”
Cô không muốn quản nhiều chuyện của người khác, cô cũng không muốn phí thời gian với mấy người này làm gì.
Vì thế, Vân Thi Thi lấy ra một tờ danh thiếp, đưa đến, nở nụ cười tao nhã tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042885/chuong-1681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.