Tiểu Dịch Thần cũng là một đứa bé lanh lợi, nhanh nhảu hùa theo Hữu Hữu, gọi Vân Nghiệp Trình một tiếng “Ông ngoại”!
Một tiếng gọi này, làm lòng Vân Nghiệp Trình cũng mềm ra.
“Ừm!”
Vân Nghiệp Trình ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôm lấy cậu hỏi: “Nhóc con này, cháu tên gì?”
Tiểu Dịch Thần không sợ hãi ông, chỉ nở nụ cười nói: “Tên cháu là Mộ Dịch Thần! Ông ngoại, ông có thể gọi cháu là Tiểu Dịch Thân ạ!”
“Tiểu Dịch Thần, cháu ngoan thật đấy, ha ha!”
Vân Nghiệp Trình vuốt ve gương mặt của cậu, trong lòng thầm cảm động bùi ngùi.
7 năm trước, ông và đứa bé này, đã từng gặp nhau rồi.
Lúc trước, lúc cậu được sinh ra, bị bao kín bởi khăn và tả. Cậu liên tục gào khóc, nhà họ Mộ thì bảo vệ quá kĩ, trước sau đều có vệ sĩ, bác sĩ thì đi theo một hàng, vừa đến cửa phòng sinh đã bị người ôm đi rồi.
Khi đi ngang qua ông, ông có liếc mắt nhìn lén đứa nhỏ, nó có nhiều nếp nhăn đỏ rực trên gương mặt nhỏ nhắn, hai bàn tay nhỏ bé liên tục quơ quơ.
Ông lúc đó, rất xúc động, ông chỉ muốn chạy ngay đến, ôm lấy đứa nhỏ, nhưng ông biết, nếu ông làm vậy thì kết cục mà ông nhận lấy là rất thảm. Vì thế, ông phải kiềm chế cảm xúc của chính mình.
Lúc đó, anh chỉ cắn răn chịu đựng, ngậm ngùi từ biệt đứa nhỏ này suốt 7 năm!
Vân Nghiệp Trình đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt nhỏ nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042846/chuong-1660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.