Ba chữ quá mệt mỏi, đủ để làm cho người ta nghĩ miên man.
Khóe môi anh ta giật giật, giống như có thể suy đoán được, “Qúa mệt mỏi” này rốt cuộc là vì sao!
Hơn nửa tháng không gặp, đêm qua hai người chắc là lăn qua lăn lại đến khuya đi!
Tần Chu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hắng giọng một cái, lập tức có chút xấu hổ nói: “Được! Vậy… Tôi không quấy rầy tổng giám đốc Mộ nghỉ ngơi nữa! Thuận tiện thay tôi chào hỏi Vân Thi Thi một tiếng, sinh nhật vui vẻ!”
Mộ Nhã Triết lại nói: “Lời này anh nói ở trước mặt cô ấy là được! Tôi không phụ trách truyền lời.”
Tần Chu: “…”
Sáng tinh mơ, ngữ khí xấu như vậy, nói dăm ba câu đầy mùi thuốc súng!
Xem ra Mộ Nhã Triết trách cứ anh ta sắp xếp hành trình của cô quá kín rồi!
Rõ ràng cho thấy câu nói có hàm ý khác!
Tần Chu xấu hổ nói thêm vài câu, lập tức tắt điện thoại.
Nghĩ trước nghĩ sau, đúng là gần đây anh ta sắp xếp hành trình cho cô kín quá, tỉnh lại anh ta lại gọi điện thoại cho cô thông báo một lần nữa cũng được.
Mộ Nhã Triết tắt điện thoại, lại đi về phòng.
Lúc chiều, Vân Thi Thi tỉnh lại trong tiếng chuông di động vang lên ầm ĩ.
Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mở to mắt, tiếng chuông điện thoại truyền đến tai.
Cô xoay đầu qua, phát hiện túi xách để di động chẳng biết để bên gối cô lúc nào.
Cô ổn định lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042810/chuong-1641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.