Mộ Nhã Triết nhã nhặn nói, dừng một chút, cất giọng rất nhẹ: "Cô nói là ý này phải không?"
Anh vừa dứt lời, cô giáo Viên đã đỏ hồng cả mặt, vô cùng hổ thẹn.
"Cha của Hữu Hữu, anh nên biết, tôi không phải là có ác ý gì! Đây... Đây còn không phải là vì nghĩ cho anh sao? Nếu đến lúc đó mẹ Lâm Phong gọi cha Lâm Phong tới, chỉ sợ không khống chế được tình thế."
Hữu Hữu không hề biến sắc nhìn thoáng qua cô giáo Viên.
Vừa rồi cậu vẫn cho rằng đây là một giáo viên chính trực.
Thật sự đã nhìn nhầm rồi.
Cậu kiên quyết không giải thích.
Nếu như bắt buộc phải giải thích, nhận sai rồi xin lỗi thì phải là Lâm Phong xin lỗi cậu trước mới đúng!
Đây là nguyên tắc cơ bản!
Mộ Nhã Triết không hề cho rằng cô giáo Viên nói như vậy là thật lòng muốn tốt cho Hữu Hữu.
Tam quan* méo mó!
* Tam quan gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Chẳng lẽ, cô ta cho rằng nói như vậy là một cách giáo dục tốt cho trẻ con sao?
Làm điều sai trái, tức là muốn thừa nhận cái sai.
Vậy không phải là nói, nhà ai có bối cảnh tốt một chút, cha mẹ có thủ đoạn một cút, như thế là có thể xưng thần xưng thánh bắt người khác cúi đầu sao?
Nào có đạo lý như vậy chứ!
Bởi vậy, Mộ Nhã Triết nhíu mày, lạnh giọng: "Thằng nhóc còn nhỏ, tới trường là để học tập, tôi hy vọng sự giáo dục mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042673/chuong-1576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.