“Nói, những thứ này là đứa nào mua!”
Ngón tay chỉ vào đống đồ la liệt trên sàn nhà.
Trong đấy, bộ trang phục màu trắng càng thêm nổi bật.
Vân Thi Thi chỉ tay vào bộ trang phục kia, mặt Hữu Hữu lập tức đen lại, mím mím môi.
Tiểu Dịch Thần thì lại lặng lẽ vươn ngón tay, chỉ chỉ vào Hữu Hữu, âm thầm nhắc nhở Vân Thi Thi rằng những thứ này là ai mua.
Ngược lại, còn phủi sạch trách nhiệm.
Cậu cố gắng mở to hai mắt, điềm đạm đáng yêu, nhìn về phía Vân Thi Thi một cách vô tội, kể ra: “Mẹ, con vô tội quá! Những thứ này không phải con mua, không phải con mua...”
Vân Thiên Hữu thoáng nhìn thấy Tiểu Dịch Thần chỉ chỉ vào cậu, nghiễm nhiên bán đứng cậu, nhìn Tiểu Dịch Thần một cách lạnh lẽo, cảnh cáo không một tiếng động.
Nói là cảnh cáo, chẳng bằng nói là uy hiếp thì hay hơn.
Tiểu Dịch Thần hiểu được uy hiếp trong mắt Hữu Hữu, miệng nhỏ cắn cắn, rụt tay lại, oan ức nhìn cậu.
Vân Thi Thi thu hết trong mắt cái động tác này, trên mặt vô cùng nổi giận nhưng trong lòng thì dở khóc dở cười.
Hai thằng nhóc này, mỗi khi cô tức giận thì chúng luôn có cách phá thủng sự tức giận này của cô!
Hữu Hữu dĩ nhiên hiểu được cách uy hiếp anh trai mình...
Không đơn giản nhé!
“Hữu Hữu...”
Vân Thi Thi tức giận nói: “Con mua những thứ này để làm gì cơ chứ!”
“Đồ dùng hằng ngày mà mẹ!”
Trên mặt Hữu Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042616/chuong-1550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.