Bàn tay cô ta nắm thật chặt, sờ phòng bì một cái, tin chắc bên trong giá trị lớn đến chừng nào!
Cô ta công tác ở bệnh viện này đã ba năm, mỗi tháng tiền lương cũng chỉ có ba, bốn ngàn. Khoản tiền kếch xù này, miếng bánh từ trên trời rơi xuống này, cô cầm ở trong tay, thực sự không nỡ thả.
Con người mà, đều tham tài.
Có tiền thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn.
Rốt cuộc nữ y tá cũng động lòng, nắm chặt tiền, im lặng không lên tiếng đi trước.
Tống Ân Nhã đi theo cô ta, rời khỏi khu nội trú, khi đi qua hành lang thì rẽ vào một nơi hẻo lánh.
Khu nhà nhỏ này, là khu cũ của bệnh viện Đức An, mười năm trước, sau khi chính phủ xây khu nhà mới, thì nơi đây bị bỏ đi.
Dù cho đã qua lâu nhưng nơi đây vẫn chưa xuống cấp, cải tạo một ít liền trở thành kí túc xá.
Nữ y ta dẫn cô đi đến lầu ba, ngay lập tức dừng trước cửa một phòng bệnh, lập tức dặn dò: “Tình hình của bệnh nhân này không ổn định, thường xuyên điên điên khùng khùng, vì vậy, cô không thể đi vào, chỉ được ngó qua ngoài cửa thôi. Hơn nữa, tốt nhất là nên cách xa cửa một chút, tránh bị thương!”
Tống Ân Nhã gật gù: “Ừm, tôi biết rồi!”
“Vậy tôi đi mở cửa, cô hãy lùi sau vài bước.”
Tống Ân Nhac nghe lời lùi về phía sau vài bước, hơi sốt sắng.
Nữ y tá trước tiên mở khóa cửa sắt, ngay sau đó kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042590/chuong-1537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.