Tống Ân Nhã ổn định lại tinh thần, quấn quýt lấy Tống Vân Tích mà truy hỏi: “Không thể nào? Anh lừa người.”
“Anh lừa em để làm gì chứ.”
Tống Ân Nhã chắp tay sau lưng, nhìn anh ta, vẫn có chút hoài nghi nói: “Có thể, anh đang nói đùa em thì sao?”
Tống Vân Tích ngồi trên ghế salon, châm một điếu thuốc, hít sâu một cái, thấy Tống Ân Nhã cuống quýt hỏi anh ta, vẻ mặt như thể anh ta đang lừa người, chỉ đành dở khóc dở cười nói: “Anh ăn no rửng mỡ hay sao? Thế mà lại đi nói với em mấy chuyện này.”
“Vậy anh làm sao lại biết?”
Tống Ân Nhã vẫn cứ có chút không tin, nhưng mà đã thỏa hiệp lùi một bước, muốn tìm hiểu từ trong miệng anh ta.
“Muốn biết sao?”
Vào lúc này, Tống Vân Tích lại chơi trò ăn nói lấp lửng, hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực: “Anh mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi, nên thức thời một chút, muốn biết đáp án, còn không mau qua đây xoa bóp cho anh!”
Tống Ân Nhã còn định nói cái gì đó, nhưng mà cũng đành phải nhượng bộ, liền nhanh chóng đứng dậy, đi tới sau lưng của anh ta, bắt đầu xoa xoa bóp bóp.
Đến lúc Tống Vân Tích thỏa mãn thích ý, liền mở mắt ra, kể hết mọi chuyện.
Thủ đô có một bệnh viện tâm thần, quy mô rất lớn, trang thiết bị cũng rất hùng hậu.
Nói đến chuyện này, chủ yếu vẫn là gặp may đúng dịp.
Bởi vì một việc không thể nói rõ, Tống Vân Tích cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042579/chuong-1532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.