"Phụt -----"
Mộ Dịch Thần không nhịn được nữa, phun một ngụm cháo gà ra bàn.
Mộ Nhã Triết cong khóe môi, liếc mắt nhìn người phụ nữ hóa đá có nội tâm bị tổn thương đang ngồi bên cạnh, phụ họa nói: "Con trai ngoan, cha nghĩ là con hãy quen với điều đó đi."
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, nói: "Thói quen là thói quen! Nhưng mà, ăn kiểu như vậy cũng thật quá khó coi."
Mộ Dịch Thần cắn chặt hai hàm răng, lúc này mới nhịn cười được, nghẹn cười, cẩn thận quan sát Vân Thi Thi và Hữu Hữu.
Vân Thi Thi biện giải cho mình: "Đói bụng quá đi! Hơn nữa, Hữu Hữu làm đồ ăn ngon như vậy, mẹ không khống chế cơn thèm ăn của mình được..."
" Đói bụng là có thể không chú ý hình tượng sao?"
Hữu Hữu nhíu mày, giảng dạy: "Mẹ, con đã nói mẹ bao nhiêu lần rồi, phải thùy mị, phải ưu nhã!"
Vân Thi Thi giải thích: "Ở bên ngoài mẹ vẫn rất ưu nhã, hình tượng yểu điệu thục nữ của mẹ vẫn rất hoàn mỹ."
Nói xong còn không quên đắc chí, nhìn cậu chớp chớp mắt.
Hữu Hữu tủi thân ôm ngực nói: "Mẹ không nghĩ đến cảm nhận của Hữu Hữu sao! Bộ dạng mẹ ngồi ăn, thật là quá dọa người!"
Vân Thi Thi suýt nữa bị lời nói độc miệng của Hữu Hữu làm cho bùng nổ.
Đứa nhóc này, sao miệng mồm càng ngày càng cay độc như vậy chứ!
Dáng vẻ cô ăn dọa người đến cỡ nào cơ chứ!
Vân Thi Thi tan vỡ, ủy khuất nói: "Hữu Hữu, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042572/chuong-1528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.