Tần Chu cảm thấy khó hiểu.
Anh ta thật sự không hiểu, vì sao Tinh Trạch lại si tình với Vân Thi Thi như vậy.
"Cảm giác gì?"
Tần Chu hỏi.
Tinh Trạch híp híp mắt, giống như đang cười: "Cô ấy cho tôi...cảm giác ấm áp."
"Ấm áp?"
"Ừ... nếu sống cùng với cô ấy, nhất định rất có cảm giác của gia đình."
Cố Tinh Trạch dừng một chút, lại nói: "Thứ tôi muốn, trừ cô ấy, ai cũng không thể cho tôi."
"Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh sẽ gặp người thích hợp hơn."
Tần Chu đứng dậy, đặt tay lên vai của anh, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thật ra thì, Tinh Trạch, anh xứng đáng gặp người thích hợp hơn. Từ trước tới nay, anh quá dè dặt, không muốn tiếp xúc với bên ngoài thế giới, nhốt mình trong công việc, mất cảm giác, kỳ thật... Anh hẳn là có được người càng thích hợp với anh hơn."
Cố Tinh Trạch nhíu, vẫn không nói gì.
Tần Chu thở dài một tiếng.
Lúc anh ta vào nghề không bao lâu, đã bắt đầu đi cùng Cố Tinh Trạch rồi.
Cố Tinh Trạch vào nghề mười năm.
Anh ta vào nghề mười một năm.
Mười năm này, anh ta cũng không rõ ràng, cuối cùng là anh ta giúp Cố Tinh Trạch thành công, hay là Cố Tinh Trạch giúp mình thành công.
Theo anh ấy mười năm, cảm xúc nhiều nhất với Tinh Trạch của Tần Chu, là đau lòng.
Lần đầu gặp Tinh Trạch, là ở hội nghị cấp cao của công ty.
Tinh Trạch bước vào giới diễn viên nghệ sĩ, là vì có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042526/chuong-1505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.