Vân Thi Thi đưa Cung Kiệt tới quán.
Đó là một cửa hàng đồ ngọt bình thường.
Mặt tiền của quán rất nhỏ, không giống với những nơi khác, bày biện rất nhiều thứ để lôi cuốn người qua đường.
Chính vì vậy những người tới đây thường là khách quen cũ của quán.
Vân Thi Thi chọn một bàn, lập tức gọi lên mấy món đồ ngọt.
Cung Kiệt một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn từng động tác của cô.
Mỗi một nụ cười, từng động các của cô, đều là nhìn trong sự hưởng thụ.
Vân Thi Thi gọi xong đồ ngọt, quay đầu lại đã thấy anh đang si ngốc nhìn cô.
Không khỏi mỉm cười.
"Tại sao lại nhìn chị chằm chằm như vậy?"
Cung Kiệt tùy hứng lên tiếng: "Em thích!"
"À..." Vân Thi Thi bất đắc dĩ cong môi.
Cung Kiệt lại nói: "Bởi vì em phát hiện, có nhìn chị bao lâu cũng không thấy đủ!"
"Hả?"
"Chúng ta xa cách nhau lâu như vậy, mười lăm năm, em muốn bù đắp lại mười lăm năm bị bỏ lỡ ấy.
Cung Kiệt nói đúng sự thật.
Vân Thi Thi trong lòng khẽ động, ánh mắt lập tức mềm mại như nước.
"Tiểu Kiệt, chị rất vui, cũng rất cảm động! Chị chưa từng nghĩ tới, hai chị em ta còn có thể có một ngày được đoàn tụ."
Cung Kiệt lóe lên, trong ánh mắt lập tức có chút cô đơn.
Anh luôn có cảm giác, mình hình như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp.
Người mà anh thương yêu sâu đậm nhất, cả tuổi thanh xuân của anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042351/chuong-1418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.