Vẻ mặt bình chân như vại ấy, cho dù là Mộ Lâm Phong nhìn thấy cũng phải tự thẹn trong lòng.
"Mày không sợ sao?"
Mộ Liên Tước híp híp mắt, ra sức giữ chặt cổ cậu nhóc. Vóc dáng Hữu Hữu rất đẹp, đặc biệt là chiếc cổ trắng nõn, tao nhã mê người như một chú thiên nga nhỏ.
Chiếc cổ xinh đẹp như vậy bị vặn đứt hẳn là một chuyện khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái!
Ông ta cất giọng tàn nhẫn: "Chỉ cần tao dùng thêm một chút sức nữa thôi, ha ha, cái mạng nhỏ của mày lập tức sẽ không còn, mày thật sự không sợ sao?"
"Ông thử xem!"
Hữu Hữu tao nhã cười, hoàn toàn không sợ uy hiếp của ông ta, trên mặt cũng không hề có vẻ sợ hãi: "Tôi cần mạng sống, ông cũng như vậy. Nếu tôi chết, ông được lợi ích gì sao?"
Mộ Liên Tước nhíu mày, cười lạnh, trong mắt càng thêm ngoan độc: "Mày nói không sai! Mày là một đứa trẻ rất thông minh! Nhưng nếu đêm nay tao có bất kỳ tổn hại gì, mày cũng không có đường rời khỏi nơi này đâu!"
"Ông tư à, nếu tôi đã ở trong tay ông rồi, vậy cũng nên quăng món đồ trên tay ông đi chứ! Đỡ phải chướng mắt!"
Hữu Hữu lạnh lùng cười, trên mặt có vẻ chán ghét.
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Liên Tước lại sâu thêm mấy phần, giơ món đồ trong tay lên, đập nát nó thành vô số mảnh vụn tung tóe.
Ánh mắt Hữu Hữu tối sầm, hơi kinh ngạc, nhưng chỉ nháy mắt sau đó, trong đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042273/chuong-1378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.