Giữa tình cảnh giằng co hỗn loạn này, ông ta lại bị một đứa nhóc dễ dàng khống chế, khiến cho ông ta càng thấy nóng mặt, khó mà chấp nhận sự thật này!
"Rốt cuộc mày có thân phận gì?"
Mộ Lâm Phong nhìn Hữu Hữu chằm chằm, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Hữu Hữu ung dung nhàn nhã hỏi lại: "Tại sao tôi lại phải nói cho ông biết?"
"..."
Mộ Lâm Phong ngẩn người, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Thật là hung hãn nhỉ?"
Hữu Hữu nhíu mày: "Ông không có tư cách hỏi đến thân phận của tôi."
Trong lòng Mộ Lâm Phong càng kinh ngạc.
Chỉ nghe Hữu Hữu nghiêm giọng nói: "Ngoan ngoãn giao người ra, sau đó mang người của ông rời đi! Nếu không chính ông cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
Dứt lời, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: "Đừng trách tôi không nhắc nhở trước, tôi nhất định phải lấy được người kia! Nếu như ông ngăn cản thì chuẩn bị ăn đạn đi!"
"Thằng nhóc này nói chuyện liều lĩnh thật!"
Lời này vừa dứt, Mộ Lâm Phong lại lo lắng không thôi.
Hữu Hữu không thèm để ý đến ông ta.
Chu Tước đứng sau lưng ông ta không hề nhúc nhích, tay giơ cao khẩu súng, họng súng lạnh lẽo nhắm thẳng ông ta, cứ như thể cho dù ông ta có bất kỳ động tĩnh nào thì viên đạn sẽ lập tức xuyên qua người ông ta.
Mộ Lâm Phong lườm cô ấy một cái, từ góc độ này có thể nhìn rõ quân hàm của đội lính đánh thuê Thiên Thai trên vai cô ấy, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042258/chuong-1370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.