Không phải bởi vì không cố ý, thì sẽ được tha thứ!
Cô không phải là một người độ lượng, sẽ tha thứ cho người đã ép mẹ cô phải chết!
Vân Thi Thi thông suốt đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía Mộ Thịnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, cho dù là một chút, cô cũng không muốn nhìn thấy ông ta!
Mộ Thịnh ngẩng đầu, thấy bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của Vân Thi Thi, ánh mắt bi thương, nhưng cũng thật bất đắc dĩ.
Ông đứng dậy, đi về phía Vân Thi Thi, cẩn thận đưa bàn tay già nua ra, định đặt lên vai cô.
Nhưng nhớ lại ánh mắt của cô lúc nãy nhìn ông, lãnh đạm như vậy, bàn tay ông dừng lại giữa không trung, chậm rãi thu lại!
"Thi Thi... Xoay người lại, để ông nhìn cháu cho thật rõ, có được không?"
Mộ Thịnh khẩn cầu từ dáy lòng, sắc mặt đau khổ, rưng rưng nước mắt.
Vân Thi Thi bất động, không quay đầu lại.
Trong lòng Mộ Thịnh tràn ngập đau khổ, tiếp tục khẩn cầu nói: " Ông biết sai rồi, thật là sai lầm rồi! Ông... Ông không mong cháu tha thứ cho ông, chỉ mong... Chỉ mong cháu cho ông cơ hội được bù đắp!"
"Thi Thi... Thật ra thì lâu rồi ông..."
Mộ Thịnh than khóc, muốn đưa tay ra kéo tay cô.
Vân Thi Thi đột nhiên né qua, bàn tay Mộ Thịnh trống rỗng, khóe môi run rẩy một chút, gương mặt trong nháy mắt lại càng thêm bi ai, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt lập tức trào ra ngoài.
Ông già tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042082/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.