Cha rất ít khen ngợi cậu, dù cậu làm thế nào, nhưng cũng rất ít khi được cha tán thành và khen ngợi!
Nên, mấy chữ ít ỏi này, lại không thể nghi ngờ là lời ca ngợi cao nhất rồi!
Trong lòng Tiểu Dịch Thần có chút tự hào.
"Con nói xem?!"
Trong mắt Mộ Nhã Triết hiện lên ý cười, ánh mắt, chứa đựng thưởng thức và ca ngợi!
Mặt Mộ Dịch Thần, không khỏi hơi hơi đỏ lên!
Đối với cậu mà nói, lời khen của Mộ Nhã Triết, là vinh quang của cậu, trong lòng, có một chút xíu, bởi vì được Mộ Nhã Triết công nhận, mà có cảm giác thành công!
"Cha, đây là điều con phải làm! Bảo vệ mẹ, cũng là trách nhiệm của con, không phải sao?"
Cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, bỗng nhiên mỉm cười, nói một câu như thế.
Mộ Nhã Triết không khỏi xòe bàn tay ra, cưng chiều xoa tóc của cậu.
Nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, rõ ràng như thế, Mộ Dịch Thần vô cùng yêu thích sự ấm áp này, thích ý nhắm chặt mắt.
"Cha, mẹ, khi nào chúng ta đi đón em trai về?"
Vân Thi Thi nhẹ nhàng mà vuốt tay của cậu, dịu dàng dỗ dành: "Chờ con khỏe lên một chút, chúng ta cùng đi đón Hữu Hữu về nhà, có được không?"
Mộ Dịch Thần lập tức nói: "Con đã khỏe rồi, không thành vấn đề, có thể xuống giường đi lại rồi!"
Vân Thi Thi dở khóc dở cười, vươn ngón tay ra, vuốt cái mũi cao cảu cậu, oán trách: "Bé ngốc, con bị thương nặng như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042056/chuong-1274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.