Ở trong thôn này, không có con trai, khó tránh khỏi bị người ta mang ra bàn tán chê cười.
Không có con trai, người ta nói chính là tuyệt hậu!
Mà chồng và mẹ chồng, cũng chỉ vào lỗ mũi cô ta mà mắng là đồ vô dụng, vì vậy, cô ta vẫn suy nghĩ muốn nhận một đứa con trai nuôi, để sau này già rồi, có con trai lo lắng cho bọn họ.
“Cháu làm con trai dì đi, dì nuôi cháu, đối tốt với cháu, có được không? Đi cùng dì nhé!” Người phụ nữ kia lại tiếp tục nói.
Hữu Hữu lại nói: “Không muốn!”
Linh Linh giang hai cánh tay trước mặt Hữu Hữu nói: “Dì Phượng, dù Hữu Hữu có bị cha mẹ anh ấy bỏ rơi, cũng sẽ ở lại nhà cháu, không cần đi tới nhà dì đâu!”
Tất cả mọi người đều cười!
Một đứa trẻ tỏ vẻ hiểu chuyện: “Dì Phượng, Hữu Hữu nhát gan, dì cũng không nên hù dọa bạn ấy!”
Vừa nói, cậu bé ấy vừa xoay người nói với Hữu Hữu và Linh Linh: “Vừa rồi là dì Phượng nói chơi với mọi người thôi, ha ha!”
Hữu Hữu nghe thế thì phiền muộn.
Thật ra cậu không thích những người lớn trêu chọc cậu như vậy.
Cậu thông minh như vậy, nhìn ra được bác gái này nói giỡn với mình, đổi lại nếu là đứa trẻ bình thường, nghe được như vậy, đều sẽ bị hù cho khóc toáng lên.
Linh Linh vừa thấy cậu đứng lên, cũng vội vàng đuổi theo.
“Anh à, anh đi đâu vậy?”
“Đi loanh quanh một chút, em đừng đi theo anh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2042020/chuong-1255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.