Bình minh, mặt trời mọc từ phía Đông.
Mưa trong rừng, hạt sương ẩm ướt, khí ẩm lạnh lẽo xâm nhập vào thân thể con người, Hữu Hữu càng cảm giác các khớp xương mình vừa cứng vừa lạnh.
Trong núi rừng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng tru lên của bầy thú hoang.
Mộ Dịch Thần một tay cầm dao găm, một tay giơ bó đuốc, thăm dò mở đường đi về phía trước, thỉnh thoảng đem dây leo ngăn trở đường đi cắt đứt.
Lisa đi phía sau cùng yểm trợ, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn bốn phía.
Mộ Dịch Thần thì thào hỏi: "Còn bao lâu, mới có thể rời khỏi nơi này?"
"Đại khái không xa!"
Hữu Hữu cảm giác thể lực có chút chống đỡ hết nổi, mỏi mệt đến cảm giác bất cứ lúc nào đều muốn ngã xuống.
Cậu đã hai ngày hai đêm không thể nghỉ ngơi, thời gian dài tiêu hao thể lực, lại thêm một ngày một đêm chưa cơm nước, đã rất đói khổ lạnh lẽo.
Trạng thái thân thể rơi vào đáy vực.
Mộ Dịch Thần an ủi nói: "Nhanh thôi, chúng ta lập tức liền có thể rời khỏi nơi này rồi!"
Hữu Hữu bỗng nhiên dừng bước, hô hấp có chút gấp rút.
Lisa đi lên trước, không nói hai lời, đem cậu vác lên trên thân.
Tính tình Hữu Hữu khá cố chấp quật cường, vốn không tình nguyện, nhưng mà bây giờ, thể lực cậu đã cạn kiệt, dù sao cũng không còn dư thừa tinh lực để phản kháng, cũng không vùng vẫy quá nhiều, dứt khoát mặc cô cõng rồi!
"Cảm ơn."
Cậu thấp giọng, có chút khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041982/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.