Trông cô cả đêm đều trằn chọc, thậm chí giấu anh, trùm kín chăn rồi khóc, anh cũng không phải tiếng nức nở nghẹn ngào của cô.
Không nỡ!
Trong lòng anh cũng lo lắng cho an nguy của Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần.
Lúc trước, anh có nhiều lần hỏi Hữu Hữu, có cần thêm người cho kế hoạch hay không.
Hữu Hữu lại vô cùng bình tĩnh, phất tay một cái, giọng nói cũng rất hời hợt: "Không cần! Khả năng của những người đó vốn không đủ! Việc ba phải làm, là bảo vệ mẹ thật tốt, như vậy là đủ rồi!"
Nói bóng gió, cũng là muốn cho anh biết, thủ hạ của cậu đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Cũng như cho anh một liều thuốc trấn an.
Vì vậy, nhiệm vụ thiết yếu của anh hôm nay, là ở đây trông coi cô cho tốt.
Đây cũng là chuyện anh bằng lòng với Hữu Hữu, nhất định phải làm được.
Vân Thi Thi sợ hãi hơn, nhắm hai mắt lại, hô hấp có chút dồn dập.
Dưới ánh đèn, khóe mắt cô có một vệt nước mắt chảy dài, không dễ phát hiện.
"Khi chín tuổi, em mấy đi người thân, hai bàn tay trắng, em đã phải chịu đựng cảm giác đau khổ đó, cho nên bây giờ, em không thể lại mất đi hai con!"
Mộ Nhã Triết khẽ nhíu mày.
Anh có thể không có cách nào đứng trên lập trường của một người mẹ, cảm nhận những cảm xúc của cô.
Nhưng mà làm một người ba, anh cũng cảm thấy lo lắng cùng nôn nóng như vậy.
Chỉ là, lúc này anh cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041923/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.