Mộ Nhã Triết lúc này mới thở dài một hơi, cởi tấm vải trên người cô ra, một lần nữa bôi thuốc.
Động tác của anh rất chăm chú và nhẹ nhàng, cách làm cũng rất chuyên nghiệp, một tia đau đớn trợt truyền tới từ chỗ vết thương, cô không khỏi co rút người, có chút run run.
"Đau sao?" Anh ngước mắt, có chút khẩn trương.
Vân Thi Thi mím môi, nhưng vẫn trầm mặc, không nói gì.
Mộ Nhã Triết lại tiếp tục động tác trên tay, băng bó kỹ vết thương trên tay cô, liền đứng lên, vừa mới quay người.
Vân Thi Thi chợt vươn tay, hoảng sợ ôm lấy hông anh.
Mộ Nhã Triết dừng lại, có chút kinh ngạc.
"Đừng..."
Cô sợ...
Thực sự rất sợ...
" Mộ Nhã Triết, anh đừng đi... những lời em vừa nói, không phải cố ý làm anh tổn thương."
Yết hầu cô không ngừng ngẹn ngào, thanh âm có chút đau đớn.
"Đừng..."
Cô lúc này giống như con thuyền nhỏ lạc giữa biển khơi, chìm chìm nổi nổi, mưa gió bão bùng, vô cùng bất định.
Mộ Nhã Triết ngồi trở lại giường, đem cô ôm vào ngực, bàn tay nhẹ nhàng xoa tấm lưng đang không ngừng run rẩy của cô, trầm giọng nói: "Bọn chúng không có việc gì, em đừng sợ! Có anh ở đây, anh sẽ không để cho chúng gặp nguy hiểm."
"Thật chứ?" Cô nửa tin nửa ngờ, những vẫn bất an như cũ.
"Ừm! Thi Thi, anh, em, Mộ Dịch Thần, Hữu Hữu, bốn người chúng ta, sẽ không thiếu một ai!"
Mộ Nhã Triết ôm chặt lấy cô.
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041906/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.