Hơn nữa, chỉ là trông coi hai đứa bé, trong mắt bọn họ, thậm chí là có mức nhàm chán.
Đứa trẻ bảy tuổi có thể làm nên chuyện gì?
Vì vậy, bọn họ thả lỏng cảnh giác, top năm top ba đi tới cửa.
Hữu Hữu cùng Mộ Dịch Thần liếc nhau một cái.
Mộ Dịch Thần lúc sáng có được tên mặt sẹo kia đút cho một bát cháo, vì vậy, thể lực của cậu đã được khôi phục chút ít.
Cậu từ nhỏ đã được huấn luyện, vì vậy thể lực sớm vượt xa những đứa bạn cùng tuổi, cộng thêm khả năng hồi phục thần tốc.
Tuy trên người bị trọng thương, nhưng đa số đều là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt, cậu căn bản không để vào mắt.
Hữu Hữu nhìn cậu, thấy cơ thể cậu bị thương, có chút đau lòng mà nhíu nhíu mày.
"Anh, đau không?"
Mộ Dịch Thần ngẩn ra.
Hữu Hữu cũng không phải lần đầu tiên gọi cậu là "anh".
Nhưng mà một tiếng "anh" vừa nãy, thật sự rất khác.
Để lộ ra tình cảm thương tiếc, nhất là sự đau lòng trong mắt Hữu Hữu hiện lên không hề che dấu!
Trong ngực Mộ Dịch Thần ấm áp, khẽ lên tiếng: "Không đau! Chỉ là vài vết thương nhỏ."
Hữu Hữu ánh mắt biến đổi, nghi ngờ lời nói của cậu: "Vết thương nhỏ?"
"Anh trước đây còn bị những vết thương nặng hơn, không cần lo lắng!"
Mộ Dịch Thần nhẹ nhàng trấn an cậu.
Hữu Hữu trong lòng khẽ động.
Cũng không biết cái dáng vẻ hời hợt này của Tiểu Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041900/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.