Hữu Hữu luôn có một quy tắc, cậu sẽ không mạo hiểm đi làm những việc mà cậu không chắc chắn.
Nhưng mà Vân Thi Thi đối với cậu, không có quá nhiều quy tắc như vậy, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở nhu thuận hiểu chuyện, đơn thuần khả ái.
Cô căn bản không rõ ràng cậu lại có thực lực như vậy.
Vì vậy đương nhiên cô sẽ không trơ mắt nhìn cậu đi chịu mạo hiểm.
Vì vậy cậu nói: "Chậm đã, tôi muốn nói với mẹ mấy câu!"
"Không được!"
Người đàn ông bên cạnh không thay đổi cự tuyệt yêu cầu của cậu.
"Vì sao lại không được?"
Hữu Hữu trên mặt giả vờ uất ức cùng kinh sợ: "Ngay cả mấy câu nói cũng không được, các người không phải là sợ bị tôi đùa giỡn chứ?"
Người nọ không nói lời nào.
Hữu Hữu cười lạnh nói: "Một cô gái yếu đuối, một đứa trẻ con, huống hồ các người còn nhiều người như vậy, ở trước mặt các người, còn sợ chúng tôi dở trò sao?"
Người nọ trầm mặt trong khoảnh khắc, quay đầu thương lượng cùng đồng bọn một chút, xoay người lại, liền đồng ý.
"Một phút!"
"Tốt!"
Người nọ đem Hữu Hữu tới trước mặt Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi lập tức vọt tới bên người cậu, ngồi xổm xuống, cô giơ tay lên, muốn ôm cậu, thế nhưng hai tay cô vẫn đang bị còng, không có cách nào.
Vì vậy chỉ có thể nắm thật chặt tay cậu
"Mẹ, mẹ..."
Hữu Hữu nhìn chỗ bị còng, xoa chút máu còn dính trên mặt cô, nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041896/chuong-1196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.