"Khốn nạn!"
Mộ Thịnh dồn hết sức lực còn lại, gầm lên giận dữ, mắt mờ, nước mắt lập tức tràn mi: "Tư à, sao từ trước tới nay cha không thấy rõ bộ mặt thật của con, sao lòng dạ con độc ác như thế?!"
Sắc mặt Mộ Liên Tước lại bình tĩnh nói: "Tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi!"
Vừa dứt lời, mặt Mộ Thịnh trong chớp mắt đã trắng bệch không còn chút máu.
"Ông thật sự đã quên sao? Mẹ tôi chết thảm như thế nào, ông thật sự đã quên sao?"
Mộ Liên Tước mạnh mẽ giơ tay, hung hăng kéo vạt áo của ông: "Ông thật sự đã quên sao? Lúc trước cuối cùng ông đã dùng thủ đoạn gì, làm hại cả nhà mẹ của tôi, cửa nát nhà tan!?"
"Câm mồm!"
Mộ Thịnh tức giận, chuyện cũ nổi lên trong lòng, ông lại nghĩ lại mà hoảng sợ, mạnh mẽ ngắt lời ông ta!
"Sao hả? Dựa vào cái gì bắt tôi câm mồm?! Ha ha. Cha nào con nấy, lời này ông hẳn đã nghe rồi đi?! Lúc ông chất vấn tôi vì sao ác độc như thế, sao ông không quay đầu lại nhìn xem, ông đã từng mang bộ mặt như thế nào?!"
"Đủ rồi!"
Một giọng nói non nớt mà lãnh khốc ngắt lời bọn họ.
Mộ Thịnh cả kinh.
Mộ Liên Tước cũng giật mình.
Hữu Hữu ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi không có tâm trạng xem các người trình diễn những thứ vô dụng này!"
Dừng một chút, cậu chậm rãi đứng dậy, tầm mắt băng lãnh rơi trên người Mộ Liên Tước: "Cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041883/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.