Cửa bỗng nhiên bị người hầu mở ra, người đi vào lại là Mộ Uyển Nhu.
Cô ta mặc lễ phục, khoác một chiếc áo khoác, cả người sang trọng, quý phái.
Cô ta liếc mắt nhìn nhìn cậu nhóc một cái, ngay sau đó ra lệnh: "Tất cả đều lui ra đi, để một mình tôi nói chuyện với thằng bé này!"
"Vâng, thưa mợ chủ!"
Người hầu cúi thấp đầu, cung kính lui ra cửa.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Mộ Dịch Thần cảnh giác nhìn cô ta một cái, thân thể không khỏi hơi hơi lui về sau đề phòng, mãi tới khi lưng chạm vào cạnh giường mới ngẩng đầu lên, đối diện với cô ta.
Mộ Uyển Nhu cũng cúi đầu nhìn cậu.
Đương nhiên, cô ta không biết hai đứa nhóc đã thần không biết quỷ không hay hoán đổi thân phận, cho nên vẫn cho rằng người đứng trước mặt cô ta là Vân Thiên Hữu.
Vì thế, cô ta đến bên giường, nghiêng người ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người cậu nhóc.
Mộ Dịch Thần không hề sợ hãi trước cái nhìn chằm chằm của cô ta, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nghênh đón ánh mắt cô ta.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu không khỏi thầm kinh ngạc.
Thằng nhóc này không giống với thằng nhóc hôm qua lắm!
Tối qua, lúc cô ta đưa thằng nhóc này về, trong mắt cậu nhóc là vẻ căm hận và lạnh lùng, ra sức tránh né tầm mắt cô ta.
Nhưng mà hiện giờ, thằng nhóc này không những không tránh né mà còn nghênh ngang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041803/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.