Hữu Hữu lại lạnh lùng cười, khóe môi nhếch lên thành một độ cong, không có kiên nhẫn nói: “Vì sao tôi phải nói tên của tôi cho ông biết?”
Mộ Thịnh cười nói: “Vì cụ là cụ của cháu mà, cháu là chắt trai của cụ, chúng ta là người thân!”
“Cụ sao?” Hữu Hữu nhíu mày, rõ ràng là cười nhạt với cách xưng hô này.
Mộ Thịnh hiển nhiên không nghe ra được khinh miệt trong lời nói của cậu, vẫn luôn kiên nhẫn giải thích: “Cụ là ông nội của cha cháu, nhóc con, cháu nên gọi cụ một tiếng cụ!”
“Ha ha… Muốn tôi nói tên của tôi cho ông biết, cũng không phải là không thể.”
Hữu Hữu nhìn ông, hơi hơi híp mắt, trên mặt có thêm vài phần kiêu ngạo, có vài phần dáng vẻ thương lượng!
Lời này rõ ràng là có điều kiện rồi!
Mộ Thịnh cười, thằng nhóc này, đúng là có ý tứ, còn nhỏ tuổi lại làm cho người ta cảm nhận được hương vị trầm ổn!
Rõ ràng chỉ là đứa bé bảy tuổi, vậy mà làm ông sinh ra ảo giác, giống như ngồi trước mặt ông không phải là một đứa bé bảy tuổi, mà là một người đàn ông trưởng thành chín chắn chững chạc.
Mộ Thịnh có hứng thú hỏi: “Xem ra cháu muốn nói đến điều kiện rồi? Được rồi! Nói nghe một chút!”
Hiểu được cùng ông thương lượng, nói ra điều kiện, còn nhỏ tuổi lại cơ trí như vậy, chỉ là đứa bé thôi sao!
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, nói ra điều kiện: “Thả mẹ tôi.”
Cậu vừa mới nói xong, Mộ Thịnh biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041755/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.