Mộ Uyển Nhu thật sự dùng hết sức lực, cho nên chỉ một lát sau Vân Thi Thi đã cảm thấy mờ mờ mịt mịt, hít thở không nổi nữa.
Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng thét tuyệt vọng của Hữu Hữ.
"Không được!"
"Buông mẹ tôi ra! Buông ra mau!"
"Buông mẹ tôi ra! Các người không được đụng vào mẹ tôi! Nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ để các người phải chôn cùng!"
Vân Thiên Hữu ra sức giãy giụa, vừa mới thoát ra lại bị xách trở về.
Cậu quá yếu ớt, không thể đối đầu với mấy người lính đã trải qua huấn luyện này!
...
Mộ Uyển Nhu đã hạ quyết tâm phải giết chết Vân Thi Thi, cho nên trên tay càng dùng sức.
Từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai: "Dừng tay!"
Mộ Uyển Nhu kinh hãi, theo bản năng lập tức buông tay ra.
Vân Thi Thi xụi lơ nằm trên mặt đất, cổ họng dường như bị chặt đứt, ho khụ khụ không ngừng.
Vân Thiên Hữu cắn chặt răng, tay nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân cũng run lên không ngừng, vừa sợ hãi vừa căm hận.
Sợ hãi là bởi vì lo rằng Mộ Uyển Nhu ra tay độc ác sẽ làm mẹ bị thương!
Căm hận là bởi vì cậu yếu ớt như thế, không có cách nào bảo vệ mẹ!
Còn có phẫn nộ, bởi vì Mộ Uyển Nhu lòng dạ độc ác đến như thế!
Trong đầu cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ tàn khốc.
Nếu như có cơ hội, cậu chắc chắn sẽ bằm thây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041743/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.