Nhưng ông không phải chủ nhân của bức tranh, cũng không là chủ được.
Còn nữa, bức tranh này quý giá như vậy, làm sao chỉ dùng tiền đơn giản mà mua được?
Huống chi đây chính là bức tranh của quý của người bạn thân kia, thậm chí là bảo bối, coi như có giá cả có cao kinh người, ông ta cũng không thèm để mắt.
Rất nhanh thức ăn đã được mang lên đầy đủ, quản lý nói thêm vài câu, liền lui xuống.
Vân Thi Thi đã sớm thèm không chịu được, cầm đũa, muốn gắp một miếng sườn, cũng không phải cô không biết cầm đũa, mà lạ là miếng sườn này vô cùng khó gắp, làm sao cũng không gắp lên được, trong chốc lát, sắc mặt cô có chút khó coi.
Thật là mất mặt.
Cô có chút hờn dỗi, cắn cắn môi, nhìn quanh một vòng, không thể làm gì ngoài việc gắp món ăn khác, đang lúc cúi đầu thưởng thức các món ăn ngon, trong bát bỗng nhiên có thêm một miếng xương sườn.
Có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đã nhìn thấy Mộ Nhã Triết buông đũa xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Vì sự săn sóc nho nhỏ này, trái tim Vân Thi Thi liền cảm thấy chút ấm áp.
Mộ Nhã Triết cười khẽ: "Thích thì ăn nhiều một chút!"
"Ừm."
Mộ Nhã Triết lại cầm đũa, cũng có chút đói bụng.
Chẳng biết tại sao, ánh mắt cô lại bị những đốt ngón tay thon dài cứng cáp của anh hấp dẫn.
Đó là một đôi tay thật đẹp, khớp xương rõ ràng, trên ngón giữa có mang một chiếc nhẫn kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041692/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.