Vân Thi Thi thấy vậy, cũng âm thầm thấy áy náy, nhỏ giọng nói: "Mộ Nhã Triết... em xin lỗi."
Hành động trên tay Mộ Nhã Triết hơi chậm lại, thấy cô không từ bỏ níu chặt chăn, dáng vẻ của đứa bé phạm lỗi, hốc mắt đỏ hồng, sắp rơi nước mắt.
Miệng nhỏ hơi hơi nhếch lên, dáng vẻ nhỏ bé khiến người ta vừa nhìn đã yêu thương, để người khác thấy, còn tưởng rằng anh bắt nạt cô!
Anh bất đắc dĩ hạ mắt, đè lửa giận trong lòng xuống, bỗng dưng thở dài nói: "Anh không cần lời giải thích của em."
Vân Thi Thi nhất thời nghẹn lời, càng không biết nên nói gì.
Chẳng lẽ, anh ấy đang giận mình sao?
Nhưng cô cũng không muốn mà!
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô... cô tuyệt đối không đi!
Thấy cô không nói lời nào, Mộ Nhã Triết vốn không nghĩ muốn nhắc lại, nhưng mà nghĩ đến việc ở bên ngoài cô bị bắt nạt thành như vậy, lại cảm thấy rất giận!
"Em yên tâm, em sẽ không ngồi tù, chuyện này, anh sẽ xử lý, nhưng! Không được có lần sau."
Vân Thi Thi nghe ra hờn giận trong giọng nói của anh, nước mắt lập tức lăn xuống đôi má, rơi trên mu bàn tay của anh, có vẻ vô cùng tủi thân.
"Ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, em không biết nói tên của anh hả?" Anh nhịn không được hỏi.
"Em... em có nói tên của anh ra, nhưng, nhưng Lý Lương Đống kia nói..."
Bỗng nhiên cô hắng giọng một cái, bắt chước giọng điệu khinh miệt của Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041651/chuong-1073.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.