Ông ta tin Mộ Nhã Triết hoàn toàn có đủ thực lực như thế!
Nhưng mà dù sao cũng là con gái của mình, bất kể Khổng Tiểu Thiến đã làm gì thì ông ta cũng không thể trơ mắt mà đứng nhìn chính mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng không cần giữ thể diện nữa.
Ông ta lập tức quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước mặt Mộ Nhã Triết: "Cậu Mộ! Cậu Mộ! Tôi xin cậu! Xin cậu hãy tha cho con gái tôi! Tiểu Thiến còn nhỏ, là nó không hiểu chuyện! Nếu nó có gây ra lỗi lầm gì thì cũng là trách nhiệm của tôi!"
"Cốp!"
"Cốp!"
"Cốp!"
Ông ta ra sức dập đầu, cái trán nặng nề đập xuống sàn nhà lạnh băng cứng rắn.
Thế nhưng Mộ Nhã Triết cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, trên mặt vẫn thờ ơ.
Khổng Khải Hiền càng lo lắng, quỳ gối bò đến nắm lấy ống quần anh, nước mắt lưng tròng mà nói: "Cậu Mộ... Tôi chỉ có một đứa con gái là Tiểu Thiến! Nếu như... Tôi xin cậu, hãy tha cho Tiểu Thiến một con đường sống! Tôi xin cậu! Tôi xin cậu đấy!"
Mộ Nhã Triết nheo mắt, ánh mắt lườm Khổng Khải Hiền đang gào khóc, đầu ngón tay hơi buông lỏng, nhíu nhíu mày, đột nhiên ném Khổng Tiểu Thiến sang một bên.
Khổng Khải Hiền lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng đỡ lấy con gái mình, luôn miệng hỏi: "Tiểu Thiến, Tiểu Thiến... Con thế nào rồi Tiểu Thiến? Có đau lắm không?"
Khổng Tiểu Thiến vẫn ho khan không ngừng, cố gắng hít không khí vào cổ họng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041637/chuong-1066.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.