"Vâng ạ."
"Vậy... Có phải tôi không cần ngồi tù nữa hay không?" Vân Thi Thi trải qua một buổi đêm đáng sợ, cả người vẫn còn bị ám ảnh.
"Cô Vân, cô đừng lo lắng, ông chủ sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa!" Anh ta ung dung đáp.
"Vậy... Anh ấy đâu? Tại sao anh ấy không tới?"
"Cô cũng biết đấy, có một số việc, ông chủ không tiện ra mặt cho lắm! Bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà, ông chủ đang chờ cô ở nhà!"
Vân Thi Thi mím môi, gật gật đầu.
Vật lộn qua một đêm như vậy, cả người cô trở nên vô cùng chật vật, quần áo hỗn độn, vết máu dính trên vạt áo và cổ tay áo đều đã khô lại thành màu đen.
Ngồi trên xe, cô không chống lại được sự mệt mỏi nữa, nhanh chóng thiếp đi.
...
Xe chạy vào Vân Sơn Thi Ý.
Vân Thi Thi vẫn còn ngủ mơ màng, chỉ cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, khóe mắt cô nặng trĩu, không cách nào mở ra nổi.
Lúc này trời đã sáng rõ.
Lúc Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi vào phòng ngủ, dọc theo đường đi, thậm chí anh còn không cảm nhận được chút xíu trọng lượng nào của cô.
Quá nhẹ, gầy đến mức vòng eo dường như còn chưa đầy một nắm tay.
Lòng đau như dao cắt.
Anh thậm chí cũng không dám dùng lực quá mạnh, cảm giác như chỉ cần anh không cẩn thận một chút thì xương cốt của người phụ nữ trong lòng sẽ lập tức bị bẻ gãy.
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041616/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.