Im lặng một lát, cô dò hỏi: "Tống Ân Nhã thích anh, anh có biết không?"
"Hả?" Mộ Nhã Triết phản ứng không kịp, hơi nhíu mày, sau đó hiểu được ý hỏi của cô, lại trầm mặc xuống.
"Anh biết?" Cô không nhận được đáp án rõ ràng, đẩy anh một cái.
Anh lúc này mới nói: "Biết!"
"Anh biết?"
Ánh mắt cô ngạc nhiên: "Không phải là tình cảm thông thường, là..."
"Anh biết em muốn nói gì!"
Mộ Nhã Triết chớp mắt, cô gái ngốc này cho rằng anh cũng ngốc như cô sao?
Anh đương nhiên biết Tống Ân Nhã có tâm tư gì đối với anh.
Vân Thi Thi giật mình.
Anh biết mà còn phản ứng như vậy?
Cô không vui than thở: "Các cô gái thích anh thật nhiều nhỉ?!"
Anh liếc cô, giống như chất vấn lại cô cũng không thiếu người theo đuổi.
Thế mà anh thoáng thấy trên mặt cô có biểu cảm không vui, chợt cười thành tiếng: "Sao nào? Em ghen?"
Vân Thi Thi cắn môi không đáp.
Lực cổ tay hơi nhấn xuống một chút, cố ý làm cho cô thấy đau, không cho cô làm lơ: "Trả lời đi."
Vân Thi Thi thẹn quá thành giận: "Anh thật quá đáng."
Ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt tuấn tú của anh sáp gần, môi mỏng áp lên môi cô, hút lấy hơi thở thơm tho của cô.
Nhẹ nhàng từng chút một, không giống như trước đây cuồng dã mãnh liệt, một mực chiếm cứ, mà lần này là dịu dàng khẽ hôn, mút lấy cánh môi mềm mại như hoa của cô, lại chạm nhẹ vào vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041460/chuong-978.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.