Sâu chuỗi lại sự việc, anh cũng đoán được ra, các vết thương này do ai gây ra!
Thế mà... cô ấy lại không nói ra?
Mộ Nhã Triết hơi giận, cô bị thương như thế mà không nói với anh!
"Là Ân Nhã làm phải không?"
Anh nắm cằm cô, ánh mắt lạnh lẽo: "Trả lời anh."
Cô tỏ ra bướng bỉnh đầy ra, quay mặt đi.
"Có liên quan gì tới anh?"
"Sao lại không liên quan tới anh?" Anh càng tức giận hơn, túm lấy tay cô, kéo mạnh, ôm ghì cô vào lòng.
"Không cho phép em nói như thế!"
Vân Thi Thi hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn anh: "Được, là anh hỏi đấy nhé? Em nói cho anh biết. Ngoại trừ Tống Ân Nhã ra thì ai có thể làm việc này? Vô cớ xông đến nhà, mang theo Lục Cảnh Điềm và một người đàn ông lạ tới, không nói hai lời, đã tát em một bạt tai! Còn bảo là người nhà họ Tống mà em cũng dám đắc tội sao? Dựa vào cái gì mà cô ta có thể hùng hổ chà đạp tôn nghiêm của người khác như vậy. Còn không phải vì nhà họ Tống quyền cao chức trọng sao, ỷ thế hiếp người, không những thế, còn muốn em phải quỳ xuống xin lỗi cô ta. Vì thế chúng ta đánh nhau. Em đã nói hết sạch rồi, anh hài lòng chưa? Anh hài lòng rồi chứ hả?"
Câu nói cuối cùng dùng sức gào lên, giống như là dồn hết khí lực để thét lên vậy.
Mộ Nhã Triết giật mình!
Vân Thi Thi xả một tràng xong, lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041456/chuong-976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.