Điều này cũng chẳng trách.
Gia cảnh Hoàng Lệ Lệ bần cùng, trước đây cũng từng bởi vì xuất thân nghèo khó mà bị người ta cười nhạo, bây giờ tìm được bạn trai có tiền, liền vội vã không dằn nổi muốn tìm trở lại mặt mũi, muốn nhờ vào đó mà hãnh diện.
Con người có lòng hư vinh, không gì đáng trách.
Nhưng tiếp tục như vậy, cuộc gặp gỡ bạn học hiếm thấy, khó tránh khỏi sẽ thay đổi vị.
Đỗ Gia Ngạn nhắc tới vài câu, cũng ngồi vào chỗ.
Bữa tiệc coi như mở màn.
Món ngon lần lượt được bưng lên.
Trên bàn đặt hai bình rượu đỏ quý báu, vừa nhìn, liền biết giá cả không ít.
Có người hỏi: "Lệ Lệ, rượu này nhìn thật là đắt, bao nhiêu tiền một bình thế?"
Hoàng Lệ Lệ nghe, nở nụ cười, trong lòng ước gì có người hỏi cô ta như vậy.
Rượu này đúng là vật phẩm mà hầm rượu tư nhân Vĩnh Dạ cất giấu, lấy ra khoe khoang, dù sao cũng phải có người tâng bốc không phải sao?
Không phải vậy, thì rất nhàm chán.
Không chờ Hoàng Lệ Lệ mở miệng, Cao Nam đã lên tiếng trước: "Laffey 96 năm, quý mà không mắc, 3 vạn, thế nhưng mùi vị lại là cực phẩm."
Quý mà không mắc?
Hoàng Lệ Lệ âm thầm bĩu môi, người đàn ông này, khẩu khí đúng là rất lớn!
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười trên mặt, nói: "Đây là báu vật của hầm rượu, Laffey những năm này chia ra 82, 86, 96, 00, đều là niên đại đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041282/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.