Ha ha...
Hữu Hữu nhíu chặt mày: "Nhóm Sói Bạc?"
Cậu nói xong thì dừng một chút, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ quyệt, lộ ra vẻ ý tứ sâu xa: "Được, tôi sẽ nhớ kỹ."
Nói xong, khóe miệng cậu vẽ ra một đường cong lạnh lùng, cùng Tiểu Dịch Thần rời đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng hai đứa nhóc, không biết vì sao mà trong lòng lại có cảm giác sợ hãi từ tận xương tủy.
Trước khi quay lại bệnh viện, Hữu Hữu cố ý ghé qua cửa hàng chuyên doanh thời trang trẻ em, thay toàn bộ quần áo bẩn thỉu trên người, mua một bộ quần áo mới.
Không vì cái gì khác, chẳng qua là không muốn để cho mẹ nhìn thấy dấu giày in trên áo, cũng không muốn để cho mẹ phải lo lắng.
Mà để che dấu tay in lại trên mặt, cậu cố ý mua một cái khẩu trang rồi đeo vào.
Bởi vậy, lúc hai cậu nhóc đi vào phòng bệnh, Vân Thi Thi liếc mắt thấy Hữu Hữu mang khẩu trang thì kinh ngạc một hồi.
"Hữu Hữu, con bị làm sao mà phải đeo khẩu trang?"
Giọng Hữu Hữu rầu rĩ truyền qua khẩu trang: "Trong bệnh viện nhiều vi khuẩn, sức đề kháng của con lại yếu, sợ bị lây bệnh!"
Gần đây trời mùa hè nóng bức, người bị cảm rất nhiều.
Trong lòng Vân Thi Thi hiểu rõ.
Sức đề kháng của Hữu Hữu quả thực rất kém, trong bệnh viện lại nhiều vi khuẩn và mầm bệnh, đeo khẩu trang ít nhiều có thể giảm bớt nguy cơ nhiễm bệnh.
Mộ Nhã Triết đã giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041230/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.