Tiểu Dịch Thần đánh giá di động của cậu, biểu hiện trên màn hình là hộp thư, có hơn mười bức thư chưa đọc.
Hữu Hữu hết hồn, lập tức đoạt điện thoại di động lại: "Sao anh đoạt điện thoại di động của em?"
"Anh chỉ là, cảm thấy rất nhàm chán thôi!"
Tiểu Dịch Thần ấm ức chống má, nhìn cậu: "Em chỉ lo nhìn điện thoại di động, cũng không nói chuyện với anh."
Khóe môi Hữu Hữu hung hăng căng lên, cậu cũng không biết tán gẫu cái gì!
Cứ cảm thấy mình và anh trai, không có đề tài chung.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng cất kỹ điện thoại di động.
Công việc quan trọng, cơm nước xong xử lý cũng được.
Vì thế, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cứ như vậy nhìn nhau.
Khóe mắt Tiểu Dịch Thần ngó ra ngoài cửa sổ, trên đường lui tới, lúc này, rất nhiều người đang đi dạo trên đường, thình lình trông thấy cách đó không xa, hai đứa nhỏ đang chơi đùa, rượt đuổi, đùa giỡn.
Cậu nhìn chằm chằm thật lâu, mãi đến lúc bóng lưng hai đứa nhỏ đùa giỡn biến mất trong tầm mắt, hơi ảm đạm thở dài.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cậu ngẩng đầu lên, hưng phấn hỏi: "Cơm nước xong, chúng ta đi đâu?"
"Về bệnh viện."
Hữu Hữu lời ít ý nhiều.
"A..."
Tiểu Dịch Thần hơi thất vọng kéo dài âm cuối, ôm mặt, trên mặt tràn đầy mất mác.
Nhìn cậu, Hữu Hữu vô cùng giống một nhân viên tinh anh thành thục ổn trọng, ngắn gọn nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041204/chuong-855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.