Mộc Tịch một đường lái ô-tô đến studio.
Giờ phút này, studio một mảnh yên tĩnh.
Đạo cụ đều được dọn dẹp xong, chở đi rồi.
Bãi đỗ xe to như vậy, đã khôi phục dáng vẻ trước kia, cũng không có manh mối gì.
Vân Thiên Hữu tìm tòi trong studio một hồi, cũng không có phát hiện gì.
Mộc Tịch sững sờ địa nhìn gương mặt bình tĩnh lý trí của cậu, nhìn không ra cậu chỉ có sáu bảy tuổi tuổi.
Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Vân Thiên Hữu quay người đi đến trước mặt cô, ngưỡng mặt lên hỏi: "Trước khi mẹ mất tích, nhắn một tin nhắn cho cháu, đại khái khoảng mười giờ. Lúc đó, mẹ đi đâu?"
"Khách sạn... Ừ, bởi vì cô ấy bị xối nước, cho nên tôi để cho cô ấy về tắm rửa."
"Khách sạn?" Vân Thiên Hữu không khỏi có chút hoài nghi.
"Ừ."
Mộc Tịch lại giải thích nói: "Chúng tôi bao phòng ở khách sạn cách vách, đều là cho nghệ sĩ nghỉ ngơi, phòng Thi Thi ở tầng mười."
Hữu Hữu nói: "Vậy đi khách sạn xem camera theo dõi chẳng phải sẽ biết mẹ đi đâu sao?"
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.
Mộc Tịch một vỗ đầu: "Ai nha! Đúng vậy! Trước kia sao tôi không nghĩ tới?"
Hữu Hữu âm thầm khách sáo liếc cô một cái.
Bởi vì ngu dốt chứ sao.
Đương nhiên, lời này chỉ có thể oán thầm trong lòng một phen, trên mặt cậu căn bản không tỏ ra khinh bỉ chỉ số thông minh cô ấy, chỉ nói: "Vậy dì dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041146/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.