Cố Tinh Trạch đứng quay lưng lại, còn cô vẫn lặng đứng dưới mưa.
Vân Thi Thi bỗng vọt vào màn mưa, khiến bước chân anh khẽ động, bước chậm tiến lên phía trước, nỗ lực kéo lấy tay anh, một chớp khi bàn tay run rẩy của cô chạm vào ngón tay anh, cả người Cố Tinh Trạch giống như bị điện giật, khẽ lùi lại.
Trong mắt Vân Thi Thi lộ ra ánh mắt vô cùng bi thương.
"Anh..."
Một tiếng kêu yếu ớt và bất lực vang lên, như một đòn giáng mạnh vào tim người đàn ông.
Vân Thi Thi khàn khàn nói: "Vì sao anh muốn trốn tránh em? Vì sao, vì sao người anh yêu là em, yêu em như thế mà lại muốn trốn tránh? Rốt cuộc anh đang sợ điều gì?"
Bàn tay Cố Tinh Trạch khẽ run lên một chút, nhưng rất nhanh liền chấn áp đi sóng lớn đang cuộc trào trong lòng, giả vờ bình tĩnh lại.
"Anh không có... trốn tránh."
"Anh có... rõ ràng là có..."
Vân Thi Thi vô cùng bi ai nói: "Từ đầu tới cuối anh vẫn luôn trốn tránh em, vẫn luôn là như vậy!"
Cô nói, vươn tay túm lấy cánh tay anh.
Vào lúc này, anh cũng không muốn né tránh.
Vân Thi Thi yên lặng nhìn bóng lưng anh, nhẹ nhàng nói: "Không phải chúng ta từng có hẹn ước sao? Chúng ta cả đời ở chung một chỗ, vĩnh viễn bên cạnh nhau. Anh đã từng hứa như vậy, anh quên sao?"
Cánh môi nhợt nhạt của nàng không ngừng run rẩy, "Anh, ở bên cạnh em, có được không?"
Yên lặng hồi lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041134/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.