Nhưng mà nghĩ tới cô phải trở về tổ kịch chướng khí mờ mịt đó, còn sẽ có Nhan Băng Thanh thứ hai, Nhan Băng Thanh thứ ba, anh liền lo lắng không thôi.
Không muốn cho cô phải chịu uất ức.
"Anh nuôi em." Mộ Nhã Triết khống chế được tay lái, "Cho nên, em không cần trở về tổ kịch đó nữa.”
"Không cần." Vân Thi Thi lại nhàn nhạt nói.
Đôi mắt Mộ Nhã Triết lóe lên kinh ngạc, nhìn phía cô, "Sao vậy? Vì sao nói không cần?"
"Bởi vì, cảm giác là lạ." Ngón tay của Vân Thi Thi quấn quanh lọn tóc, vẻ mặt phức tạp.
"Tại có cảm giác kỳ quái thôi. Anh vừa không cho em làm việc, không cho em quay phim, cũng không cho em làm cái gì? Ở nhà im lặng làm một bà nội trợ, giống như mấy người vợ Nhật bản vậy, chỉ cần ở nhà, yên lặng chờ đợi chồng trở về sao? Anh nói anh nuôi em mà em có cảm giác, em không khác gì con chim hoàng yến bị nhốt vào lồng chim cả."
Cô bình tĩnh nói ra quan điểm của bản thân, mỗi một câu quan điểm, đều làm cho Mộ Nhã Triết rung động không thôi.
Mộ gia luôn có tiêu chuẩn đàn ông độc quyền.
Có lẽ chút quan điểm đã ăn sâu vào trong lòng anh, nhưng Vân Thi Thi mỗi một lần đều sẽ hung hăng đánh vỡ những quan điểm đó.
Phụ nữ cũng cần công việc.
Phụ nữ cần có kinh tế độc lập.
Phụ nữ cũng không cần dựa vào đàn ông.
...
Cô quả thật khác với những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041067/chuong-784.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.