Không phải là... Không nỡ mở ra chứ?
Ở ngoài mặt tuy nói là không thích, nhưng thật ra là cực kỳ thích?
Vì vậy nên mới không tự nhiên, ngại không dám nói?
Nhất định là như vậy rồi.
Vì thế, Mộ Dịch Thần lấy lại món quà trong tay em trai, ra vẻ ủy khuất và đau lòng, nói: "Em rõ ràng không thích, không cần miễn cưỡng."
Hữu Hữu ngẩn người, khóe môi giật giật, một lúc lâu không nói nên lời: "Tôi..."
Cậu rõ ràng rất thích.
Bởi vì ngoài mẹ ra, trước giờ đều không có ai tặng quà cho cậu, lại còn gói tinh xảo như vậy, thật sự rất cẩn thận, cậu vẫn luôn mang theo bên người, nhiều lần muốn mở lại không nỡ.
Cũng không biết vì cái gì mà không nỡ.
Không nỡ phá bỏ lớp giấy gói đẹp như thế.
Có thể nhìn ra những thứ này đều là tự tay làm, mỗi một chi tiết to nhỏ đều cực kỳ dụng tâm.
Vẻ mặt Mộ Dịch Thần đầy chờ mong nhìn biểu tình phức tạp của cậu.
Nói đi.
Thích thì mau nói ra.
Tại sao lại cứ phải giấu diếm lời nói thật ở trong lòng, không chịu nói ra?
Em trai hẳn là rất thích món quà mình tặng, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra, tại sao lại không nói?
Tính cách này là di truyền từ ai đây?
Thấy ánh mắt chờ mong của Mộ Dịch Thần, Hữu Hữu hít một hơi sâu, há to mồm, nhưng kìm nén không thốt nên lời: "Kia... Thôi!"
Dứt lời lại lạnh lùng liếc Mộ Dịch Thần một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2041016/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.