"Chị Băng Thanh, cho dù không có tiếp thu qua giáo dục cao đẳng, nhưng khi còn bé nhất định thầy cô giáo có dạy, phải biết tôn trọng người khác. Có một số việc nên làm có một số việc không nên làm, trong lòng phải rõ ràng chứ? Nếu như ngay cả đạo lý làm người cơ bản cũng không hiểu, tôi xin khuyên chị nên cố gắng tiếp thu giáo dục bắt buộc một lần nữa. Huống hồ người quản lý của chị cũng đã nói, lần này chị đến rất có thành ý, thái độ này của chị, không biết là có ý gì.”
Vẻ mặt Vân Thi Thi lạnh lùng, từ đầu đến cuối khóe môi mang theo độ cong nhàn nhạt, xuất ra như gai nhọn sắc bén, mạnh mẽ đâm vào Nhan Băng Thanh!
Trong lòng Nhan Băng Thanh không khỏi giận dữ, lông mày nhiễm lên ngọn lửa không tên.
Lời này của cô rốt cuộc có ý gì? Cái gì gọi là đạo lý làm người? Lẽ nào hành động trào phúng ở trong bóng tối của cô ta không phải là người sao?
Dù là Mạc Ngạn nghe xong sống lưng cũng toát mồ hôi lạnh, ở bề ngoài lời nói của Vân Thi Thi rất khách khí, nhưng bên trong rõ ràng là trào phúng, tràn ngập ý tứ khiêu khích, lại không có một chữ thô tục.
Nhưng bất đắc dĩ lời cô nói đều là chữ chữ châu ngọc, cũng rất có đạo lý, anh ta không có cách nào phủ nhận!
Huống hồ chuyện này vốn là sai lầm của Nhan Băng Thanh, ngay cả muốn phản bác bọn họ cũng không có lập trường!
Nhan Băng Thanh thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040968/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.