Nhưng Vân Thi Thi tính là cái gì mà lại dám không để cô ta vào mắt, ba lần bốn lượt nói lời ngông cuồng, liên tiếp xúc phạm cô ta.
Cô ta vốn là muốn dạy người mới, cho Vân Thi Thi hiểu chút quy củ.
Nhưng không nghĩ tới, cô lại là... người của Mộ Nhã Triết?
Nhan Băng Thanh đờ đẫn, ngây ngẩn cả người.
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu, một tay ôm Vân Thi Thi vào trong ngực. Thân thể cô mỏng manh, nhẹ như lông chim, nên anh chỉ cần một tay đã có thể ôm chặt cô trong ngực, không cần tốn nhiều sức.
Anh đi đến trước mặt Nhan Băng Thanh, ánh mắt lạnh lùng như đâm vào trên người cô ta, trong nháy mắt, Nhan Băng Thanh cảm giác chính mình giống như bị ánh mắt của anh xuyên nát.
"Anh...”
"Có phải cô đánh hay không?" Môi Mộ Nhã Triết khẽ mở, lạnh lùng kiêu căng, bật ra mấy từ rét lạnh.
Trong đôi mắt kia, cất giấu sát khí dường như không kìm nén được, muốn bùng nổ!
Nhan Băng Thanh không rét mà run, cúi đầu, không dám nhìn mắt anh, trong lòng rùng mình.
Nhưng mà, cô ta cũng không dám mở miệng thừa nhận, lại càng không dám phủ nhận.
Ở hiện trường nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, trong đó không hề thiếu người của Vân Thi Thi, nếu cô ta phủ nhận, một giây sau sẽ có người đứng ra lên án.
Nhưng cho dù cô ta hùng hồn tới đâu cũng không dám trực tiếp thừa nhận.
Cô ta sợ một giây sau, người đàn ông này sẽ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong/2040922/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.